Trần Khải Thanh Thuỷ
( Vài cảm nghĩ khi đọc bài "Thư ngỏ gửi chị Thanh Hương ")
Đăng trên VietLand.Net ngày 9-1-2007
http://s152542055.onlinehome.us/xoops4/modules/news/article.php?storyid=413
Qúa nhiều việc phải làm, qúa nhiều dự định, ý nghĩ, tư tưởng chi phối, lúc băm nhỏ mình ra để làm bún chả( thơ), lúc làm phở nóng(phóng sự), lúc chế biến tư tưởng thành cơm bình dân( các bài báo lẻ) lúc là cơm rang thập cẩm (ghi chép, bút ký, tản văn), lúc hoá cháo lòng, tiết canh (phê bình, tiểu luận, bình thơ, nhại thơ, sưu tầm, phóng tác) v.v. Hôm nay tôi mới ngừng "chặt chặt băm băm", cất dao, cất thớt, treo biển " ngừng viết" để vào xem "thư ngỏ", thực chất là đơn tố cáo của Hồ thị Bích Khương , ngắm chân dung của mình những lúc xấu nhất sẽ như thế nào?
Đọc một mạch cả lá thư cùng 30 ý kiến bạn đọc, thay vì phải bàng hoàng thốt lên đầy nhọc nhằn cay đắng: Ô hô, hôm nay sao mình lại tệ hơn mình nhỉ? Sao bỗng dưng mình lại...xấu hơn mình nhiều đến thế này? Tôi chán ngán nhận ra một điều: Chẳng có Hồ thị Bích Khương nào hết mà chỉ là Hồ thị Khắc Toàn thôi. Tất cả những ai là nhà dân chủ, bạn đọc tinh ý sẽ nhận rõ điều này hiển hiện qua từng câu chữ trong bài viết, qua từng tiếng cười, giọng nói của ả đàn ông hay gã đàn bà Khắc Khương, Bích Toàn này.
Thứ nhất: Hồ thị Bích Khương vốn xuất thân là dân lao động, không hề được ăn học tới nơi tới chốn, cũng chưa từng viết, hay nói một câu ra hồn, nhờ gia đình có chút "của ăn của để" (30 triệu) mà năm 1990 dồn vào cho Khương đi lao động ở Nam Hàn (công ty LOD). Cũng vì tính khí dở hơi, ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời, làm chẳng có tay nghề nên chưa đầy một tháng, Khương bị chủ Nam Hàn đuổi xuống khu vệ sinh, chuyên làm nhiệm vụ quét dọn, lau chùi, tròn 6 tháng thì bị trục xuất về nước, không một chút đền bù, giải thích. Qúa đau xót vì của một đống, bỗng chốc hoá thành trắng mắt, trắng tay, trong khi tương lai trắng và cuộc đời trước mặt cũng trắng toát như một tấm vải liệm trên đầu, quanh người, Khương uống thuốc ngủ tử tự, quyết dùng cái chết đột ngột để xoá đi mọi ràng buộc, gian díu với đời, không ngờ được cứu và còn để lại dấu tích là sự bấn loạn tâm thần, khóc cười lảm nhảm, ngắm làn mây trôi như ngày nay.
Cũng chính vì thần kinh không ổn định, Khương không thể viết được đơn thư cho mình, cũng như của cả ba chị em khác trong nhà, phải nhờ tôi viết giúp, vì vậy làm sao có thể viết được một thư ngỏ dài 5,7 trang vi tính gửi chị Thanh Hương được (Xin kiểm chứng lại bằng cách hỏi đích danh anh Bích Toàn và chị Khắc Khương qua số điện thoại của họ, xem cả anh, cả ả có tật giật nảy mình không? Nảy như thế nào?Thứ hai, dù điều kỳ diệu xảy ra: "Ước gì em biến thành anh, để em xông xáo, dọc ngang vẫy vùng" đi chăng nữa, Khương cũng không thể biết rõ các hoạt động dân chủ của anh Nguyễn Khắc Toàn tường tận như thế được . Xin trích:
"Về sự việc thành lập Công Đoàn Độc Lập Việt Nam (CĐĐLVN) tôi được biết như sau : Vào khoảng tháng 7 – 8 – 2006, luật sư Nguyễn Văn Đài và anh Nguyễn Khắc Toàn có bàn bạc với một số anh em đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ ở hải ngoại lâu năm như các giáo sư Nguyễn Thanh Trang…các trí thức khác như Trần Ngọc Thành ở Ba Lan, Đoàn Việt Trung ở Úc Châu ngoài ra còn một số trì thức khác ở Pháp, Canada. v. v… Mọi người đi đến nhất trí trong tình hình, bối cảnh hiện nay công nhân, người lao động đình công, bãi công khắp cả nước mà không có tổ chức nào đứng ra bảo vệ cho họ, nên phải cần thiết thành lập 1 tổ chức bảo vệ quyền cho người lao động. Thời gian ra mắt tổ chức này thích hợp nhất là vào thời điểm cuối tháng 10-2006, thời gian này anh em ở hải ngoại cũng vận động nhiều tổ chức công đoàn quốc tế trong đó có Công Đoàn Đoàn Kết Ba Lan mở Hội nghị bàn về quyền lao động trong đó có quyền lao động của công nhân, người lao động Việt Nam. Vì thế nên cuối tháng 8 đầu tháng 9 đã cử anh Trần Văn Hòa, một chấp sự Tin Lành ở tỉnh Quảng Ninh sang Quảng Châu - Trung Quốc gặp anh Trần Ngọc Thành để bàn cụ thể. Nhưng do bị công an VN theo dõi, bắt giữ tại sân bay Nội Bài và giam nhốt 13 ngày như dư luận đã biết. Tuy vậy anh em trong nước vẫn chuẩn bị tốt các văn kiện, hồ sơ để công bố thành lập CĐĐL VN vào ngày 20-10-2006 như dự định trước mặc dù anh Nguyễn Khắc Toàn còn bị câu lưu, thẩm vấn nhiều ngày về việc thành lập Liên minh dân chủ nhân quyền VN mà anh là một trong những người tham gia bàn bạc và sáng lập… Toàn bộ việc này kỹ sư Bạch Ngọc Dương biết từ đầu đến cuối và kể cả linh mục Nguyễn Văn Lý cũng là người biết rất rõ. Sự việc là như vậy, anh Nguyễn Khắc Toàn chỉ là một trong những người đồng sáng lập CĐĐLVN. Chứ tổ chức này không phải mới manh nha và chỉ do có 1-2 người như anh Nguyễn Khắc Toàn và anh Lê Trí Tuệ, để mà chị Thanh Hương xuyên tạc, bịa đặt, vu khống là các anh này đã phỗng tay trên của anh công nhân Nguyễn Tấn Hoành mà chị đã viết trong bài của mình."
Cho dù trong bài viết đã mở ngoặc chú thích rất chi là cẩn thận (Tôi đã trực tiếp được nghe anh Nguyễn Khắc Toàn kể), thì người đọc hiểu ngay là " Tôi đã sơ xuất để anh Nguyễn Khắc Toàn lộ diện, tôi không phải Hồ thị Bích Khương mà là...Hồ Dân Tiên trong ngôi nhà dân chủ Việt Nam, kẻ chuyên ném đá giấu tay, mượn tên người khác để ca ngợi, đánh bóng mình đây. Trần Dân Tiên ca ngợi Hồ chủ tịch, còn tôi ca tụng Nguyễn Khắc Toàn. Hồ Chí Minh mượn tay đàn em giết người, bán đứng phan Bội châu cho thực dân Pháp, thì tôi "sống, chiến đấu và học tập theo gương của bác Hồ vĩ đại" cũng đang mượn tay dân oan đưa Trần Khải Thanh Thuỷ vào tù cộng sản đây. Có như thế tôi mới tôn Hồ Chí Minh là lãnh đạo kính yêu của dân tộc Việt Nam chứ".Quả là ngồi tận bệnh viện tỉnh Nghệ An chăm sóc chồng ốm thập tử nhất sinh gần một năm trời( Chồng Khương bị công an trù úm, làm sai lệch hồ sơ trong một vụ va chạm xe cộ, bị xử oan 2 năm, và ngồi tù chung với bọn nghiện nên đã bị nhiễm HIV giai đoạn cuối, vừa chết cuối năm 2006) mà mắt Khương để tận Hà Nội, lúc là số 11 ngõ Tràng Tiền, lúc số 1 Trại Nhãn, lúc số 16 ngõ 670/25 Ngô Gia Tự, lúc lại theo chân hội trộm cổ vật vào toà án tỉnh Bắc Giang...Gi gỉ gì gi cái gì cũng biết, qủa là sự lạ, phép lạ của Trần Dân Tiên, chỉ là một nhà báo vô danh tiểu tốt mà biết hết các hoạt động cách mạng của bác Hồ để bốc thơm, ca ngợi hết lời. Nào bác họp hội nghị ở đâu, phát biểu những gì, nào nhóm Nguyễn Ái quốc mà anh Nguyễn "chủ xướng" hoạt động cách mạng ra sao? Bác viết bản yêu sách 8 điểm tố cáo thực dân Pháp gồm những gì...Cứ là vanh vách như kẻ trộm khoét nách, đào sườn, chui vào...ở lì trong tim, gan phèo, phổi, óc não bác để viết lại thành sách. Ả Hồ thị Khắc Khương cùng quê bác cũng vậy, nào Phạm thị Lộc đi đâu, làm gì, xuống quê của nhà sư Thích Nguyên Trung gặp mẹ già ra sao? Đỗ thị Minh Hằng "dũng cảm" đến đâu, chụp ảnh như thế nào, bức ảnh gây ấn tượng ra sao? Trần Khải Thanh Thuỷ đứng phía ngoài hay phía trong khu vực toà án, viết bài vào thời điểm nào, v.v và v.v cứ là vanh vách...Điều thứ 3, nếu Khương yêu quý, đoàn kết với Phạm thị Lộc thế, sao ngoài đời thường xuyên xô xát với ả đàn bà ghê gớm này? Kể từ thời gian Khương chưa bị bắt cho đến khi ra tù (15-5-2006, đến 15-11-2006) mỗi khi nhắc đến Khương, Lộc luôn tỏ thái độ hằn học, coi thường vì cái tính lau chau, đoảng vị của Khương, đã phát âm trọ trẹ còn hay tỏ vẻ ta đây cái gì cũng biết, cứ tưởng mình thông minh đột xuất, nhưng toàn là ngu bất thình lình, cấm có giữ được bí mật gì riêng tư của đám đàn bà dân oan khiếu kiện, cái gì cũng tông tốc nói hết cho người ngoài, dù đánh chết cái nết không chừa? Chính vì thế giữa Khương và Lộc thường xuyên xung đột, tranh cãi kịch liệt, nhất là trận cãi nhau tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng ngày 21-1/2007 , còn hiện tại Lộc vẫn tuyên bố sẽ đi tìm bằng được Khương để đánh...Tất cả các mâu thuẫn này đều liên quan đến các việc làm mờ ám, khuất tất, thủ ác của Toàn đối với hội dân oan và sáng lập viên của hội mà bà con ai cũng biết là do Toàn chi không đẹp, chỉ cho Khương mà thôi không cho Phạm thị Lộc nữa.
Càng đọc, tôi càng thấy những dẫn chứng hiển nhiên thông qua sự bày đặt ngô ngọng của Toàn, theo kiểu:" Thà chết quyết không khai, hai đồng chí ở trong đống rơm" ( thà chết quyết không khai, ai là tớ ở trong đám...dân (oan)", tôi đã nhìn ra một Nguyễn Khắc Toàn khác hẳn, một Khắc Toàn có thêm đệm thị ở giữa, nghĩa là thay vì "mồm ngang, mũi dọc, lông mọc...giữa đùi" như tất cả mọi người trên quả đất ô trọc này, thì, nực cười thay, cái đám lông mọc giữa đùi Toàn lại đích thị là của Hồ thị Bích Khương, cho nên mới có phép hành xử rẻ tiền, thô tục theo kiểu nửa đàn ông là đàn bà như thế .
Ở bài viết này, ngay từ câu đầu tiên tôi đã bắt gặp cái cười của gã hồ thị Khắc Toàn. Một nụ cười không hề Đổng Trác( tức Thái Sư) uyên thâm sâu sắc, cũng chẳng phải nụ cười của Tam Nguyên Yên Đổ (những tiếng khóc sau trận cười không che giấu) càng không phải tiếng cười vọng vang đau đớn của Tú Xương (tiếng cười gằn như mảnh vỡ thuỷ tinh xoáy vào gan ruột người người đọc, người nghe) mà chỉ là một nụ cười vô cùng khiếm nhã, nhạt toẹt như chính các bài viết của Lê Quý Dân (Không phải Nguyễn Quyễn Quý Dân ) mà tôi phải nhận định bằng cách gọi đúng tên sự vật: "Nước ốc phải gọi bằng cụ", vì có đổ cả tấn muối vào cũng không mặn. Thế là thay vì che tiếng cười khả ố , kệch cỡm thì vì "sâu sắc như cơi đựng trầu" Toàn lại khoe ra, phơi ra túm lông của Hồ thị Bích Khương trước bàn dân thiên hạ, để cho ai muốn nhìn thấy Toàn cũng phải nhìn qua túm lông này, hoặc bị ám ảnh bởi túm lông do Toàn mượn của ả Hồ thị Bích Khương cấy vào giữa đùi mình ...
Chưa bao giờ tôi thấy thương cho cảnh ngộ Toàn như lúc này. Thay vì những nỗi buồn gặp phải sau mỗi lần bị đồng nghiệp giở thói đố kị, tị hiềm, ganh ghét, thù hằn, phải trút tiếng thở dài vào những câu thơ ngắn, thì lần này tôi trút tiếng thở phào vào bài viết, để ngậm ngùi thốt lên:" Ngu quá Toàn ơi, sao lại tự trát bùn lên mặt mình thế này". Trong bài không dưới 20 lần Toàn gọi tôi là "lừa đảo", "xảo quyệt", "ăn bẩn trên sự khốn khổ của dân oan" mà có tự chứng minh được một điều nào cụ thể đâu? Ngược lại, sự hằn học đố kỵ thể hiện mồn một trong từng câu chữ, ai đọc cũng phải giật mình vì sự tha hoá, tính du thủ du thục, văn hoá đảng vẫn còn thấm đẫm trong con người này(xin trích):
"Có một điều nữa cũng cần phải lên án, là chị (Thanh Hương) đã cố tình nhắm mắt trước sự thật để mặc cho những gì mà nhà văn “sáng giá TKTT” đã mượn ngòi bút dẻo như rắn cắn vào mảng dân oan, những mảnh đời khốn khổ, để tìm đến đồng tiền và cái hư danh hão “viên ngọc quý”. Chính những miếng mồi này cả về tinh thần lẫn vật chất đầy hấp dẫn này đã cuốn hút làm TKTT loá mắt, đã biến TKTT từ một nhà báo Trần Khải Thanh Thuỷ của một tờ báo Cựu chiến binh của nhà nước CSVN trong nước thành cái gọi là "người của dân oan" rồi tiến xa hơn nữa trở thành "Trần Khải Ma Quỷ" (lời của bà con dân oan Mai Xuân Thưởng và của chị Phạm Thị Lộc) là nỗi khiếp sợ của dân oan và cũng là nỗi khiếp sợ của những người dân yêu dân chủ tự do trên đất nước Việt Nam ta đó chị ạ. Tôi rất biết rằng tại chị Thanh Hương không đi sát vào dân thì không biết đó thôi. Người dân Việt Nam chúng ta rất hiền lành và trung thực họ không bao giờ nghĩ rằng tự do dân chủ lại là tự do xuyên tạc và tự do vu khống đâu chị ạ. Chính vì nữ nhà báo Trần Khải Thanh Thuỷ viết về dân oan Việt Nam tại Mai Xuân Thưởng đang dập tắt hy vọng dân chủ tự do ở những người dân oan. Nhà báo bất lương này đã làm cho mảng dân oan tan đàn xẻ nghé không biết bao nhiêu phen điêu đứng khốn khổ.
Sự thật của cái gọi là “vị anh hùng hảo hán phong trần thoắt ẩn, thoắt hiện làm chấn động địa cầu” Nguyễn Thái Hoàng nay đã phải trở về đời thực – Đó chính là Trần Khải Thanh Thuỷ và thực ra Thủy chỉ là một người đàn bà nhỏ bé chỉ lo biết thu vén cho bản thân và gia đình riêng của mình mà thôi. Nói như vậy có lẽ là quá nhẹ nhàng và không có gì đáng trách cho bà ta. Nhưng bà ta lại trở thành con yêu tinh đội lốt người và lại nhằm vào những kẻ cùng đường khốn khổ dân oan chúng tôi chị à!"Vậy thì, mạn phép chị Thanh Hương, cho tôi hỏi thẳng... Hồ thị Khắc Toàn?:
-TKTT đã mượn ngòi bút dẻo như rắn cắn vào mảng dân oan như thế nào? -"TKTT ma quỷ ra sao?-TKTT là nỗi khiếp sợ của dân oan và cũng là nỗi khiếp sợ của những người dân yêu dân chủ tự do như thế nào. -Dân oan nào và nhà dân chủ nào phải sợ Trần Khải Thanh Thuỷ đến mức khiếp sợ như vậy? -TKTT tự do xuyên tạc và tự do vu khống như thế nào?- Dập tắt hy vọng dân chủ tự do ở những người dân oan như thế nào, - TKTT bất lương ra sao? - TKTT làm cho mảng dân oan tan đàn xẻ nghé lúc nào?- Bao nhiêu phen dân oan bị điêu đứng khốn khổ là những phen nào? Xảy ra vào lúc nào, thời điểm nào? - Vun vén cho bản thân và gia đình như thế nào? - Là con yêu tinh đội lốt người ở đâu, lúc nào?- TKTT nhằm vào những kẻ cùng đường khốn khổ dân oan như thế nào?- Ai là kẻ cùng đường khốn khổ trong đám dân oan bị TKTT nhằm vào?
Lời nói là đọi máu, lời nói có tác động tinh vi nhất đối với trái tim con người. Nó có thể là một bông hoa dịu dàng thơm ngát, là dòng nước mát làm sống lại lòng tin vào điều thiện, nhưng cũng là mũi dao nhọn, một thanh sắt nung đỏ, một bãi rác nhơ bẩn phá tan tất cả những điều trong sáng, tốt đẹp nhất trong trái tim con người. Muốn khoác tấm áo dân chủ trên người, nhận về những đồng tiền tài trợ từ biết bao những tấm lòng nhân đức, tình nghĩa đến với mình, trở thành tấm gương sáng cho lớp trẻ Việt Nam noi theo mà Toàn lại ăn nói hàm hồ, vào hùa với những kẻ xấu( Lộc, Khương, Thoa, Hằng) để vu vạ, điêu ngoa, làm hại bản thân tôi như thế sao? Chưa đủ còn mượn tên và mượn tay của bốn kẻ này viết đơn tố cáo, phá nát phong trào, đưa tôi vào nhà tù cộng sản ( thông qua các lá đơn gửi bộ trưởng bộ công an Lê Hồng Anh, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, phó trưởng ban chống tham nhũng Nguyễn Việt Thành" , Viện trưởng viện kiểm sát nhân dân v.v. Đã thế còn biến vườn hoa Mai Xuân Thưởng thành vườn hoang, không một người nào ủng hộ tôi được phép ra vào? Chưa đủ còn đánh đồng kẻ thù đầu tiên của dân tộc Việt Nam là hồ chủ tịch thành một con người cao cả, thánh thiện? Còn mơ hồ giữa kẻ đưa đất nước Việt Nam vào con đường XHCN, dẫn đến đất nước lầm than chỉ là sai lầm chứ không cố ý ?
Cho dù là sai lầm đi chăng nữa thì một sai lầm của lãnh đạo cũng khiến dân tộc phải trả giá hàng trăm năm. Dân tộc Việt Nam cho đến lúc này vẫn chưa thoát ra khỏi sự sai lầm liên tiếp của các thế hệ Hồ Chí Minh. Đất nước từ hình chữ S (Sung sướng, sắt son, sâu sắc), chỉ vì mất mắt, mất đầu (Ải Nam Quan) đã biến thành hình chữ J ( Gi gỉ gì gi cái gì cũng bét). Nghĩa là nếu không có Hồ chủ tịch, không có các thế hệ Hồ Chí Minh kế tiếp, thì sẽ là hồng phúc lớn cho đất nước. Cả dân tộc không bị hoạ cộng sản xâm lấn, bao nhiêu con người được ở lại quê hương. Biển chỉ xanh màu xanh của bầu trời, của tảo biển và vô vàn các vi sinh vật hiền lành bơi lội, chứ không đục ngầu vì máu người dân vượt biển do bị cá mập ăn thịt (xin trích):
"Làm sao mà những tin giật gân về Hồ Chí Minh và con trai của cụ là Nguyễn Tất Trung. Rồi bà Phạm Thị Rấn - vợ hờ của ông Trần Đức Lương và các nhân vật bao che trong Bộ Chính trị được nhà văn TKTT cùng những phóng viên phụ trách mảng dân oan vạch trần đã làm chấn động trong nước và lừng lẫy chấn động địa cầu. Dưới những tấm áo khoác của Nguyễn Thái Hoàng, rồi nhóm phóng viên Võ Quế Dương, Nguyễn Quý Dân …tự nhận là phụ trách mảng dân oan làm cả thế giới đang tin rằng Cộng sản Việt Nam sẽ bị Hoàng hạ gục, người dân Việt Nam được cởi trói, tự do dân chủ đang đến với nhân dân Việt Nam !!! Hình tượng Hồ Chí Minh, lãnh tụ của người dân Việt Nam sụp đổ trong con mắt ngưòi dân Việt nam và thế giới để Hoàng tức Trần Khải Thanh Thuỷ có thể tự đánh giá mình hoặc để mặc cho người đời không biết gì và cứ đánh giá cho mình là trí tuệ và nhân cách cao cả, nào là "Viên ngọc quý của những kẻ khốn cùng", nào là “người của dân oan” vv…vv…
Tôi cũng rất vui bởi một ngày gần đây sự thật về ông Hồ Chí Minh người đã từng là lãnh tụ cộng sản của đất nước này sẽ được Thuỷ công khai tài liệu minh bạch để biết được sự thật ông có thánh thiện hay không? Hồ Chí Minh người đã đưa đất nước Việt Nam vào con đường XHCN, dẫn đến đất nước lầm than là sai lầm hay cố ý thì mọi người tự hiểu và tự do bình luận, phê phán.
Sự thật vì nếu những trang "sử hồng" được chị vạch ra thì tôi sẽ là người đầu tiên kính phục chị ( Tức Thanh Hương)"
Một con người đầy hằn học, đối nghịch, mơ hồ, nói láo, nói liều, nói lấy được , bất chấp hậu quả như thế thì ai là người dám giang tay đón nhận? Kể cả góc độ bà con dân oan đến lớp trẻ Việt Nam, các nhà tài trợ v.v ( khi đã hiểu rõ con người Toàn). Chưa kể ngoài đời Toàn còn là kẻ nói láo quen miệng, ăn cắp quen tay. Trong quá khứ đã từng lĩnh án "mắc màn" kèm 2 tiền sự, còn hiện tại "cầm nhầm" số tiền 500.000 VND của bác Hoàng Minh Chính gửi cho bà con dân oan Thái Bình( cầm 5 triệu, chỉ đưa 4,5 triệu) cùng laptop từ Mỹ gửi về cho anh Trần Anh Kim (Hội trưởng hội dân oan Việt Nam) ?
Thử hỏi, sau khi đọc bài viết này, Toàn có còn "khà khà" nữa được không, hay chỉ có thể "cười như anh khoá hỏng thi", hoặc đấm ngực thùm thụp mà tự thú với mình "ngu quá Toàn ơi".
Nếu Toàn không chứng minh được những điều đã nhục mạ, vu khống tôi trong lá thư ngỏ này, thì tôi còn phải tiếp tục trở lại vấn đề này ở nhiều lần sau. Sự thực đây mới chỉ là phần đầu của lá thư ngỏ, mà vị dung lượng chật hẹp của bài báo tôi chưa thể nói hết được. Nhưng sẽ nói cho tới cùng, đến khi sự thực về bản thân tôi được sáng tỏ, những kẻ cố tình ném bùn vào tôi phải có lời xin lỗi , nếu không sẽ bị cả cộng đồng nguyền rủa vì hành động thấp hèn, bẩn thỉu, ngu tối, dối lừa của chúng. Đã đi với tự do lại còn khoác áo độc tài, mượn tay những kẻ độc tài để trừng phạt người tử tế, hệt cha già cực kỳ đểu giả của chúng....
Hà Nội 5-2-2007