(Ghi lại cuộc trò chuyện cùng anh Tường Thắng - phóng viên trang web VNExodux)
Trần Khải Thanh Thuỷ
Phóng viên: - Hiện tại tình hình chị thế nào?
TKTT: - Cám ơn anh, cơ quan an ninh vẫn tiếp tục cho mời tôi lên để làm rõ một số vụ việc?
- Còn vụ việc gì nữa hả chị?
- À, việc vặt lá diệt hoa ấy mà, họ không muốn những người làm công việc vạch lá, tìm sâu như tôi tồn tại. Họ sợ tôi vạch được cả đám lá ra thì những con sâu làm rầu nồi canh đất nước như họ sẽ bị tòi ra. Một con sâu đủ để đổ đi cả nồi canh ngọt nữa là "Nồi canh" của Việt Nam do lãnh đạo Việt Nam chế biến, lúc nhúc những sâu là sâu, từ 15 con sâu trong bộ chính trị, tới 150 sâu uỷ viên trung ương, rồi các sâu đầu ngành, đầu thành, đầu tỉnh, sâu trắng, sâu đen, sâu xanh, sâu xám, sâu róm, bọ nẹt v.v... kinh lắm. Nếu thế giới nhìn thấy thì những con sâu bự này hết đường sống, vì sớm hay muộn cũng sẽ bị đập chết, di nát, đè bẹp, nên họ phải ra sức chặn việc làm của tôi lại, không cho tôi tiếp tục công việc vạch lá tìm sâu ấy nữa.
- Theo chị Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn bị bắt vì lý do gì?
- Vì dám nói và viết sự thật thôi. Cụ thể Nguyễn Vũ Bình viết bài: Việt Nam và con đường phục hưng đất nước, phân tích rất rõ sự lãnh đạo yếu kém, bảo thủ của đảng đẻ ra một lô những tiêu cực: -kinh tế bị đè nén, chính trị bị khủng hoảng, đạo đức xuống cấp, phân cách giàu nghèo tăng, sau đó là đơn xin thành lập đảng tự do dân chủ. Còn Lê Chí Quang thì viết bài: hãy cảnh giác với bắc triều... và Phạm Hồng Sơn thị dịch tài liệu: "thế nào là dân chủ trong web side của Mỹ.
- Nghĩa là chỉ nói sự thật phải không chị?
- Vâng, nhưng bản chất của những kẻ dối trá lại rất sợ sự thật. Để bịt miệng tiếng nói của cánh trí thức trẻ chúng đã đánh họ bằng những bài bản rất khốn nạn:
- Cụ thế là sao thưa chị?
- Thì đấy, điều 69 hiến pháp, điều 19 trong công ước quốc tế, điều 71, 73 v.v đều nói rõ công dân Việt Nam được hưởng những quyền gì, nhưng thực tế, họ lại bị bắt giam vô điều kiện. Cụ thể trường hợp Lê chí Quang bị bắt trên đường đến quán nét, bắt mà không hề thông báo cho mẹ đẻ hoặc người nhà biết, trong khi Quang lại đang uống thuốc chữa viêm cầu thận, làm cả nhà lo cuống lên, đặc biệt là mẹ đẻ của Quang suy sụp nặng nề, cho đến đúng 2 tuần sau mới nhận được thông báo qua bưu điện là Quang đang bị giam giữ tại trạm giam B14 Thanh Liệt. Sau đó tiến hành xử kín, xử chui, không cho ai vào, trừ mẹ đẻ. Đến mức mẹ Quang phải bảo: "Kể cả tôi chửa hoang nó cũng có bố chứ, tôi có tự đẻ ra nó được đâu mà sao không cho bố nó vào"?... Rồi gán tội làm gián điệp để kết tội 4 năm liền. Vâng, đấy chính là bài bản đê tiện khốn nạn của đảng cộng sản mà tôi tin khắp gầm cầu này, kể cả ở các nước châu Phi đói nghèo lạc hậu cũng không có được.
- Trở lại chuyện của chị, và chuyện của luật sư Lê thị Công Nhân, tại sao chị cũng nói thật, viết thật, và chị Nhân cũng là thành viên của đảng Thăng Tiến mà cả hai không bị bắt vậy?
- Vâng. tôi nghĩ ngoài lý do trong nước phong trào dân chủ phát triển mạnh hơn, còn một lý do chính khiến cả hai chúng tôi thoát khỏi nanh vuốt của cộng sản là tấm lòng của bà con Việt Kiều ở Hải ngoại. Bằng sức mạnh tinh thần thông qua những nỗi đau có thực mà đảng cộng sản đã gây cho họ và gia đình bao nhiêu năm qua, họ vừa đùm bọc che chắn, vừa la hét kêu gào bắt đảng cộng sản phải chùn tay trước tội ác, đặc biệt với một người cầm bút như tôi, am hiểu luật như Nhân. Vì thế chị em tôi ý thức rõ là mình đang mắc nợ bà con Việt Kiều rất nhiều, không chỉ về vật chất mà cả tinh thần. Bình thường công việc viết văn làm báo của tôi vốn đã như người làm xiếc trên dây, bây giờ dây vào đảng cộng sản càng nguy hiểm gấp bội phần, vì không phải làm xiếc trên sợi dây bình thường mà trên chính sợi dây thòng lọng của đảng nên bất cứ lúc nào đảng cũng có thể xiết chặt dây lại để tôi rơi tự do từ trên cao xuống vực thẳm của đảng, chết bất đắc kỳ tử, chết không kịp ngáp... Nhờ có 3 triệu bà con Việt kiều, 3 triệu cổ họng la lớn bắt đảng không được thít sợi dây lại, mà còn giơ 6 triệu cánh tay ra để đỡ khi tôi ngã... để tôi không bị rơi vào ngục tù, vực thẳm của Đảng.
- Vâng, theo Tường Thắng được biết thì cũng rất nhiều trường hợp được bà con giúp như thế nhưng không viết được nhiều như chị, hoặc không dám nói rõ như chị, thậm chí còn buông bút, tắt tiếng vì bị chính những người trong gia đình sợ hãi, ngăn cấm.
- Tôi chỉ nghĩ tôi không có quyền buông bút vào lúc này, nghĩa là không thể xuống mặt đất được mà còn phải tiếp tục chinh phục đỉnh cao trí tuệ, đỉnh cao nhân cách, không phải để biểu diễn cho mọi người xem, mà giúp bà con vạch mặt đảng cộng sản thối nát đê hèn, tham quyền cố vị, cam tâm đưa đất nước vào địa vị nhục nhã, đói nghèo này, đặc biệt là với một nửa đất nước là miền Nam ruột thịt.Chưa bao giờ tôi cảm thấy thương họ như lúc này, và cũng chưa bao giờ tôi hiểu rõ về họ như lúc này. Vẫn biết sau năm 1975 cộng sản vào, ngoài việc cướp bóc thả phanh, còn cố tình gieo rắc cho họ mầm mống của sự đói nghèo, tuyệt chủng. Sau giải phóng tưởng đất nước to đẹp đàng hoàng như thế nào, ai ngờ nhá bo bo, mỳ sợi, khoai hà, sái quai hàm. Đã tưởng "công lao" của đảng chỉ dừng lại ở chỗ: Kêu gọi toàn dân chiến đấu để "giải phóng miền Nam" và "phấn đấu cho đến ngày Nam Bắc nghèo như nhau". Ai ngờ đảng còn vào hùa với thần chết bóng đêm đẩy biết bao gia đình vào đường cùng không lối thoát. Là người của miền bắc xã hội chủ nghĩa, từng sống qua "đỉnh cao muôn trượng" mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc, tôi tưởng tự tôi đã rút ra một chân lý sống cho mình và mọi người là: "Phàm ai sinh ra là người Việt Nam, sống dưới thời đảng trị thì đều chịu cảnh đói nghèo khổ sở đến chết, chỉ không ai dám chết vì đói nghèo, khổ sở mà thôi". Ai ngờ qua lời kể của hàng loạt người tôi mới kịp làm quen ở paltalk (diễn đàn đấu tranh dân chủ tự do cho Việt Nam) tôi mới biết là mình nhầm, nhầm một cách thảm hại, rất nhiều người không chịu nổi chế độ khắc nghiệt của cộng sản mà phải tử tự cả nhà. Có những gia đình, quá tin tưởng ở cách mạng, hân hoan đón chờ chính phủ mới về tiếp quản Sài gòn, nhất định không chịu di tản, cũng không cho vợ con đi. Kết quả, bản thân bị hù doạ về tinh thần, còn về vật chất thì bị bỏ đói, phải bán nhẵn mọi đồ đạc của cải, nhà cửa mà cũng không đủ tiền để độ nhật qua ngày, đành lũ lượt rủ nhau nhập... hộ khẩu Diêm Vương. Cả nhà uống thuốc ngủ, hoặc cả nhà chui vào xe ô tô, tẩm xăng chết. Có nhà chồng đi học tập cải tạo, vợ ở nhà một nách 3 đứa con, cực qúa không làm gì được để sống, cuối cùng tìm đến cái chết đột ngột để cắt đứt mọi sự ràng buộc, dan díu với đời, để lại 3 đứa con côi cút, mà ông ngoại - vốn là một đại tá cách mạng - tập kết từ 1954, không thèm nhìn mặt, chỉ vì: "ai cho tụi bây lấy chồng là sĩ quan cộng hoà, bây giờ cực ráng chịu". Vâng xã hội chủ nghĩa ở miền Nam khi ấy quả là địa ngục trần gian. Thể nào mà bà con bỏ đi vãn.
- Thưa chị, chị bắt đầu nhận thức được điều này từ khi nào?
- Thực tế tôi nhận thức được điều ấy vào năm 1986, khi tôi theo đoàn nhà văn của trường viết văn Nguyễn Du khoá 4 vào Sài Gòn. Trước đó, đầu năm 1976, mẹ tôi vào gặp bác cả và tha lôi ra không còn thiếu thứ gì, nghĩa không đủ sức mà tha lôi vì nhà bác tôi rất giàu, cả 6 anh đều tham gia quân đội Việt Nam cộng hoà, một anh tử trận, 5 anh là thiếu tá, đại tá, có xe công để đi. Chỉ vì muốn gặp mẹ và các em sau 21 năm trời bặt tin mà bác tôi ở lại... Thế mà năm 1986 tôi vào, hòn ngọc viễn đông đã tiêu điều xơ xác, tầm mắt chỉ được nuôi dưỡng bằng cảnh nghèo, cái đói. Chị họ tôi, trước 1975 vốn là dược sĩ, chung tiền buôn thuốc tây với người bạn, trong nhà không thiếu thứ gì. Nào bếp gas, xe máy, điều hoà. Sữa uống thay nước, ngày ba bữa ăn hết sức đầy đủ sang trọng, thế mà khi cách mạng về. Hiệu thuốc bị đóng cửa, xe máy bán rẻ như cho vì không đủ tiền chạy xăng, gas cũng không có mà đốt, toalet hỏng không đủ tiền để sửa, sữa thì chẳng lấy đâu ra... trong khi điện cúp tối ngày. Bác cả tôi chạy đôn chạy đáo cũng không mua được thức ăn để đãi cháu. Cuối cùng phải vào tận công sở của cô con gái thứ 2, nhờ chị nói khó người nọ người kia, nhường cho một kg cá thu ướp lạnh theo tiêu chuẩn tem phiếu về để tiếp đãi cháu, phần bác chỉ ngồi ăn rau muống chấm nước mắm chanh. Sau bữa ăn, anh tôi bày tỏ: Thực chất ngày 30-4 bọn anh coi là ngày quốc hận, ngày mất nước, ngày miền Nam bị cưỡng chiếm... Thú thực, đang là giáo viên, bị nhồi nhét quan điểm tư tưởng của đảng, tôi không tin những lời anh nói, nhưng nhìn nét mặt đau buồn khổ sở của anh thì tôi tin, và đặc biệt đau lòng khi chị tôi kể chuyện 8 lần vượt biên mà không thoát. Cứ bị bắt, lại phải ngồi tù, ra khỏi tù lại lo lắng thu xếp bán đổ bán tháo mọi thứ trong nhà đi để dồn tiền đi tiếp. Nghèo đến mức, mỗi người chỉ còn vài ba bộ quần áo trên người và cả nhà xót lại một tấm chăn sờn rách. Khi cháu và em đến lại phải nhường.
- Thưa chị, chị tham gia viết báo hải ngoại từ khi nào?
(Ghi lại cuộc trò chuyện cùng anh Tường Thắng - phóng viên trang web VNExodux)
Trần Khải Thanh Thuỷ
Phóng viên: - Hiện tại tình hình chị thế nào?
TKTT: - Cám ơn anh, cơ quan an ninh vẫn tiếp tục cho mời tôi lên để làm rõ một số vụ việc?
- Còn vụ việc gì nữa hả chị?
- À, việc vặt lá diệt hoa ấy mà, họ không muốn những người làm công việc vạch lá, tìm sâu như tôi tồn tại. Họ sợ tôi vạch được cả đám lá ra thì những con sâu làm rầu nồi canh đất nước như họ sẽ bị tòi ra. Một con sâu đủ để đổ đi cả nồi canh ngọt nữa là "Nồi canh" của Việt Nam do lãnh đạo Việt Nam chế biến, lúc nhúc những sâu là sâu, từ 15 con sâu trong bộ chính trị, tới 150 sâu uỷ viên trung ương, rồi các sâu đầu ngành, đầu thành, đầu tỉnh, sâu trắng, sâu đen, sâu xanh, sâu xám, sâu róm, bọ nẹt v.v... kinh lắm. Nếu thế giới nhìn thấy thì những con sâu bự này hết đường sống, vì sớm hay muộn cũng sẽ bị đập chết, di nát, đè bẹp, nên họ phải ra sức chặn việc làm của tôi lại, không cho tôi tiếp tục công việc vạch lá tìm sâu ấy nữa.
- Theo chị Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn bị bắt vì lý do gì?
- Vì dám nói và viết sự thật thôi. Cụ thể Nguyễn Vũ Bình viết bài: Việt Nam và con đường phục hưng đất nước, phân tích rất rõ sự lãnh đạo yếu kém, bảo thủ của đảng đẻ ra một lô những tiêu cực: -kinh tế bị đè nén, chính trị bị khủng hoảng, đạo đức xuống cấp, phân cách giàu nghèo tăng, sau đó là đơn xin thành lập đảng tự do dân chủ. Còn Lê Chí Quang thì viết bài: hãy cảnh giác với bắc triều... và Phạm Hồng Sơn thị dịch tài liệu: "thế nào là dân chủ trong web side của Mỹ.
- Nghĩa là chỉ nói sự thật phải không chị?
- Vâng, nhưng bản chất của những kẻ dối trá lại rất sợ sự thật. Để bịt miệng tiếng nói của cánh trí thức trẻ chúng đã đánh họ bằng những bài bản rất khốn nạn:
- Cụ thế là sao thưa chị?
- Thì đấy, điều 69 hiến pháp, điều 19 trong công ước quốc tế, điều 71, 73 v.v đều nói rõ công dân Việt Nam được hưởng những quyền gì, nhưng thực tế, họ lại bị bắt giam vô điều kiện. Cụ thể trường hợp Lê chí Quang bị bắt trên đường đến quán nét, bắt mà không hề thông báo cho mẹ đẻ hoặc người nhà biết, trong khi Quang lại đang uống thuốc chữa viêm cầu thận, làm cả nhà lo cuống lên, đặc biệt là mẹ đẻ của Quang suy sụp nặng nề, cho đến đúng 2 tuần sau mới nhận được thông báo qua bưu điện là Quang đang bị giam giữ tại trạm giam B14 Thanh Liệt. Sau đó tiến hành xử kín, xử chui, không cho ai vào, trừ mẹ đẻ. Đến mức mẹ Quang phải bảo: "Kể cả tôi chửa hoang nó cũng có bố chứ, tôi có tự đẻ ra nó được đâu mà sao không cho bố nó vào"?... Rồi gán tội làm gián điệp để kết tội 4 năm liền. Vâng, đấy chính là bài bản đê tiện khốn nạn của đảng cộng sản mà tôi tin khắp gầm cầu này, kể cả ở các nước châu Phi đói nghèo lạc hậu cũng không có được.
- Trở lại chuyện của chị, và chuyện của luật sư Lê thị Công Nhân, tại sao chị cũng nói thật, viết thật, và chị Nhân cũng là thành viên của đảng Thăng Tiến mà cả hai không bị bắt vậy?
- Vâng. tôi nghĩ ngoài lý do trong nước phong trào dân chủ phát triển mạnh hơn, còn một lý do chính khiến cả hai chúng tôi thoát khỏi nanh vuốt của cộng sản là tấm lòng của bà con Việt Kiều ở Hải ngoại. Bằng sức mạnh tinh thần thông qua những nỗi đau có thực mà đảng cộng sản đã gây cho họ và gia đình bao nhiêu năm qua, họ vừa đùm bọc che chắn, vừa la hét kêu gào bắt đảng cộng sản phải chùn tay trước tội ác, đặc biệt với một người cầm bút như tôi, am hiểu luật như Nhân. Vì thế chị em tôi ý thức rõ là mình đang mắc nợ bà con Việt Kiều rất nhiều, không chỉ về vật chất mà cả tinh thần. Bình thường công việc viết văn làm báo của tôi vốn đã như người làm xiếc trên dây, bây giờ dây vào đảng cộng sản càng nguy hiểm gấp bội phần, vì không phải làm xiếc trên sợi dây bình thường mà trên chính sợi dây thòng lọng của đảng nên bất cứ lúc nào đảng cũng có thể xiết chặt dây lại để tôi rơi tự do từ trên cao xuống vực thẳm của đảng, chết bất đắc kỳ tử, chết không kịp ngáp... Nhờ có 3 triệu bà con Việt kiều, 3 triệu cổ họng la lớn bắt đảng không được thít sợi dây lại, mà còn giơ 6 triệu cánh tay ra để đỡ khi tôi ngã... để tôi không bị rơi vào ngục tù, vực thẳm của Đảng.
- Vâng, theo Tường Thắng được biết thì cũng rất nhiều trường hợp được bà con giúp như thế nhưng không viết được nhiều như chị, hoặc không dám nói rõ như chị, thậm chí còn buông bút, tắt tiếng vì bị chính những người trong gia đình sợ hãi, ngăn cấm.
- Tôi chỉ nghĩ tôi không có quyền buông bút vào lúc này, nghĩa là không thể xuống mặt đất được mà còn phải tiếp tục chinh phục đỉnh cao trí tuệ, đỉnh cao nhân cách, không phải để biểu diễn cho mọi người xem, mà giúp bà con vạch mặt đảng cộng sản thối nát đê hèn, tham quyền cố vị, cam tâm đưa đất nước vào địa vị nhục nhã, đói nghèo này, đặc biệt là với một nửa đất nước là miền Nam ruột thịt.Chưa bao giờ tôi cảm thấy thương họ như lúc này, và cũng chưa bao giờ tôi hiểu rõ về họ như lúc này. Vẫn biết sau năm 1975 cộng sản vào, ngoài việc cướp bóc thả phanh, còn cố tình gieo rắc cho họ mầm mống của sự đói nghèo, tuyệt chủng. Sau giải phóng tưởng đất nước to đẹp đàng hoàng như thế nào, ai ngờ nhá bo bo, mỳ sợi, khoai hà, sái quai hàm. Đã tưởng "công lao" của đảng chỉ dừng lại ở chỗ: Kêu gọi toàn dân chiến đấu để "giải phóng miền Nam" và "phấn đấu cho đến ngày Nam Bắc nghèo như nhau". Ai ngờ đảng còn vào hùa với thần chết bóng đêm đẩy biết bao gia đình vào đường cùng không lối thoát. Là người của miền bắc xã hội chủ nghĩa, từng sống qua "đỉnh cao muôn trượng" mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc, tôi tưởng tự tôi đã rút ra một chân lý sống cho mình và mọi người là: "Phàm ai sinh ra là người Việt Nam, sống dưới thời đảng trị thì đều chịu cảnh đói nghèo khổ sở đến chết, chỉ không ai dám chết vì đói nghèo, khổ sở mà thôi". Ai ngờ qua lời kể của hàng loạt người tôi mới kịp làm quen ở paltalk (diễn đàn đấu tranh dân chủ tự do cho Việt Nam) tôi mới biết là mình nhầm, nhầm một cách thảm hại, rất nhiều người không chịu nổi chế độ khắc nghiệt của cộng sản mà phải tử tự cả nhà. Có những gia đình, quá tin tưởng ở cách mạng, hân hoan đón chờ chính phủ mới về tiếp quản Sài gòn, nhất định không chịu di tản, cũng không cho vợ con đi. Kết quả, bản thân bị hù doạ về tinh thần, còn về vật chất thì bị bỏ đói, phải bán nhẵn mọi đồ đạc của cải, nhà cửa mà cũng không đủ tiền để độ nhật qua ngày, đành lũ lượt rủ nhau nhập... hộ khẩu Diêm Vương. Cả nhà uống thuốc ngủ, hoặc cả nhà chui vào xe ô tô, tẩm xăng chết. Có nhà chồng đi học tập cải tạo, vợ ở nhà một nách 3 đứa con, cực qúa không làm gì được để sống, cuối cùng tìm đến cái chết đột ngột để cắt đứt mọi sự ràng buộc, dan díu với đời, để lại 3 đứa con côi cút, mà ông ngoại - vốn là một đại tá cách mạng - tập kết từ 1954, không thèm nhìn mặt, chỉ vì: "ai cho tụi bây lấy chồng là sĩ quan cộng hoà, bây giờ cực ráng chịu". Vâng xã hội chủ nghĩa ở miền Nam khi ấy quả là địa ngục trần gian. Thể nào mà bà con bỏ đi vãn.
- Thưa chị, chị bắt đầu nhận thức được điều này từ khi nào?
- Thực tế tôi nhận thức được điều ấy vào năm 1986, khi tôi theo đoàn nhà văn của trường viết văn Nguyễn Du khoá 4 vào Sài Gòn. Trước đó, đầu năm 1976, mẹ tôi vào gặp bác cả và tha lôi ra không còn thiếu thứ gì, nghĩa không đủ sức mà tha lôi vì nhà bác tôi rất giàu, cả 6 anh đều tham gia quân đội Việt Nam cộng hoà, một anh tử trận, 5 anh là thiếu tá, đại tá, có xe công để đi. Chỉ vì muốn gặp mẹ và các em sau 21 năm trời bặt tin mà bác tôi ở lại... Thế mà năm 1986 tôi vào, hòn ngọc viễn đông đã tiêu điều xơ xác, tầm mắt chỉ được nuôi dưỡng bằng cảnh nghèo, cái đói. Chị họ tôi, trước 1975 vốn là dược sĩ, chung tiền buôn thuốc tây với người bạn, trong nhà không thiếu thứ gì. Nào bếp gas, xe máy, điều hoà. Sữa uống thay nước, ngày ba bữa ăn hết sức đầy đủ sang trọng, thế mà khi cách mạng về. Hiệu thuốc bị đóng cửa, xe máy bán rẻ như cho vì không đủ tiền chạy xăng, gas cũng không có mà đốt, toalet hỏng không đủ tiền để sửa, sữa thì chẳng lấy đâu ra... trong khi điện cúp tối ngày. Bác cả tôi chạy đôn chạy đáo cũng không mua được thức ăn để đãi cháu. Cuối cùng phải vào tận công sở của cô con gái thứ 2, nhờ chị nói khó người nọ người kia, nhường cho một kg cá thu ướp lạnh theo tiêu chuẩn tem phiếu về để tiếp đãi cháu, phần bác chỉ ngồi ăn rau muống chấm nước mắm chanh. Sau bữa ăn, anh tôi bày tỏ: Thực chất ngày 30-4 bọn anh coi là ngày quốc hận, ngày mất nước, ngày miền Nam bị cưỡng chiếm... Thú thực, đang là giáo viên, bị nhồi nhét quan điểm tư tưởng của đảng, tôi không tin những lời anh nói, nhưng nhìn nét mặt đau buồn khổ sở của anh thì tôi tin, và đặc biệt đau lòng khi chị tôi kể chuyện 8 lần vượt biên mà không thoát. Cứ bị bắt, lại phải ngồi tù, ra khỏi tù lại lo lắng thu xếp bán đổ bán tháo mọi thứ trong nhà đi để dồn tiền đi tiếp. Nghèo đến mức, mỗi người chỉ còn vài ba bộ quần áo trên người và cả nhà xót lại một tấm chăn sờn rách. Khi cháu và em đến lại phải nhường.
- Thưa chị, chị tham gia viết báo hải ngoại từ khi nào?
- Thực tình tôi thất nghiệp từ năm 2000. Giữ trang thư Hà Nội cho tờ Viet tide từ cuối 2002, nhưng còn non nớt ấu trĩ về chính trị lắm, vì ít nhiều cũng bị quan điểm đối lập của đảng đầu độc, nên sau một năm toà soạn buộc phải huỷ bỏ trang thư này, chỉ còn lại thư Sài Gòn...còn tôi thì tiếp tục thất nghiệp. Lại suốt ngày chúi đầu vào viết sách, in sách và bán sách, cháo loãng cầm hơi, nợ nần ngập cổ, cho đến khi được chú Nguyễn Thanh Giang giới thiệu với anh Nguyễn Hải ở San-Jose Mỹ... Ngay sau đó tôi thực sự bừng tỉnh sau vụ tự thiêu của chị Phạm thị Trung Thu (tháng 10-2005) rồi tận mắt chứng kiến nỗi khổ của người dân oan tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng nên bập vào viết, viết với tất cả nỗi căm phẫn đau xót của mình trước những cảnh đời cơ cực ở Việt Nam, cơ cực hơn cả thời phong kiến, đế quốc mà không một cây bút nào- dù tài giỏi đến đâu cũng không thể chuyển tải nổi.
- Nếu cộng đồng hải ngoại có ý quyên góp cho chị sang Mỹ khoảng 1, 2 tuần chị có đi được không?
- Không phải tôi không đi được mà không được đi. Thứ nhất tôi nghĩ mình chưa làm gì được cho bà con mà được hưởng đặc quyền đặc lợi ấy, chỉ là có chút chữ nghĩa do bố mẹ thắt lưng buộc bụng cho tôi ăn học mà có được, và tấm lòng can đảm, dám nói thẳng, nói thật mà thôi. So với 25 năm tôi cống hiến cho cộng sản, thì một năm qua tôi đâu đã làm được gì?
- Thứ 2, dù thế nào thì cái chính đảng thối nát này không đủ can đảm cho tôi đi đâu, chính trong các cuộc thẩm tra họ đã bảo thẳng rồi: "Nếu chị thích định cư ở Mỹ hoặc bất cứ nước nào chúng tôi sẽ để chị đi vĩnh viễn, còn đi vài tuần hoặc một tháng để chửi lại 'tổ quốc' như ông Hoàng Minh Chính thì đừng mơ"'.
- Tường Thắng nghĩ là chính phủ Việt Nam có ký với các chính phủ Pháp,Anh, Mỹ cũng như tất cả các nước trên thế giới về chuyện các công dân Việt Nam được quyền xuất cảnh chứ.
- Thì nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam này cực kỳ đểu giả mà, ký thì vẫn cứ, nhưng bóp được cứ bóp... hai ví dụ cụ thể gần đây nhất là luật sư Nguyễn văn Đài và luật sư Lê thị Công Nhân đấy thôi
- Vâng, cám ơn chị, xin hỏi chị một câu cuối cùng, tình hình sức khoẻ chị ra sao rồi?
-Vâng, xin cám ơn anh, cũng ổn hơn một chút rồi anh ạ. Suốt cả tháng 8, sau khi bị Phạm thị Lộc bán đứng, bị cơ quan an ninh theo dõi, đeo bám 24/24 tiếng rồi bệnh tật ho hắng, uống qúa nhiều kháng sinh, tôi bị sụt liền 5 ký, từ to béo phốp pháp như bà chủ cửa hàng vàng thành eo co, xanh xám như bà chủ... cửa hàng bạc, từ Trương Mỹ Heo thành Trần... khỉ Thanh Thuỷ luôn, vì bệnh tiểu đường biến chứng mà tim đập nhanh, phổi bị nghi là nhiễm lao, gan chứa qúa nhiều độc tố, vài ngày lại mẩn đỏ hết cả bề mặt da, ngứa ngáy khó chịu vô cùng, đầu đau nhức, mệt mỏi... Giờ bão đen qua rồi chỉ còn bão rớt. Từ hôm thuê bình ô xy về để thở, rồi thuốc thang, chủ yếu là được giao lưu với cánh anh em dân chủ trong nước và cộng đồng Hải ngoại (thông qua các ý kiến đóng góp qua các bài viết hoặc gửi qua hòm thư, trò chuyện qua điện thoại) mà tim giảm được hẳn 20 nhip. Từ 111 nhịp/ phút còn 81 nhịp, phổi cũng đỡ cảm nhiễm, thương tổn vì ho hắng bớt dần, có thể "ngửi hơi chồng" như bình thường, không phải nằm nghiêng trên ghế theo kiểu nửa nằm nửa ngồi nữa...Vui nhất là hôm nay bắt đầu được làm việc bằng vi tính rồi anh ạ, chính số tiền 300 Mỹ kim mà nhóm "Lập trường chung" từ Mỹ gửi qua anh đó. Đúng là cầu được ước thấy. Nếu không vì chuyện tuần sau vẫn phải lên đồn trình diện, cãi cọ, ngày ngày chứng kiến cảnh cơ quan an ninh cho người canh gác từ cổng đến ngõ... thì vui... hết ốm, hết bệnh luôn...
- Vâng, dù sao cũng xin mừng với chị... giờ, cuộc nói chuyện đã dài, Tường Thắng cúp điện thoại nghen.
- Vâng xin cám ơn anh, hẹn gặp lại sau.
Hà Nội, 10-2006
TKTT (Lược thuật)