06 October 2006

Bình Quân Đại Láo

Trần Khải Thanh Thuỷ
(VNN)


Trong phòng hỏi cung, phía ngoài là một chiếc xe tù kềnh càng chắn ngay lối cửa ra vào, tên Bá (cán bộ an ninh trực thuộc bộ công an) cao giọng mỉa mai đầy đắc ý:

- Chị cứ tưởng chị văn hay chữ tốt lắm, hoá ra chị toàn nhại thơ của người khác. Tại sao chị không tự sáng tác mà cứ phải lệ thuộc vào người khác như thế, lại còn dám viết bài phê phán bác là đạo chích thơ văn của người khác nữa chứ...

- Tất nhiên, tôi điềm nhiên trả lời: - Đạo chích là ăn cắp, còn nhại, lại là sự sáng tạo và hoàn toàn được phép.

- Giời ạ, hắn bĩu môi, đôi mắt lươn đầy lòng trắng: - Chị nói thế mà cũng nói được. Nhại còn bằng 4 ăn cắp ấy chứ. Nếu người ta có ăn cắp thật thì cũng chỉ ăn cắp một đoạn, một câu nào đó thôi. Còn chị nhại cả bài của tác giả. Nghĩa là chị không chỉ đạo trích mà còn là đại đạo trích... chị hiểu không?

- Im đi, tôi nóng gáy quát: -Bình thường các người giả ngô giả ngọng, giả câm giả điếc tôi không thèm chấp, chỉ đọc thơ Trần Đăng Khoa cho các người nghe*, huống hồ bây giờ các người câm điếc thực sự.

Bỏ qua ý mỉa mai trong câu trả lời của tôi, tên Bá tiếp tục mở miệng như mở máy:

- Đây này, gã dúi vào tận tay tôi tập sách dày, khẳng định. - Cả tập "Hồ Chí Minh nhân vật trăm mặt nghìn tên" của chị viết riêng về đề tài bác, chiếm tới 1/3 là thơ nhại. Thử hỏi chị giỏi giang gì? Một đứa trẻ con cũng nhại được như chị.

"Công an đúng là một lũ chó săn thật" - tôi thầm nghĩ- "chỉ được đào tạo huấn luyện theo 7 bước cơ bản về nghiệp vụ, để rình mò, cắn người theo lệnh chủ chứ có hiểu biết gì về đạo lý, nhân cách đâu. Nhất là trong lĩnh vực văn học, nghệ thuật cứ ù ù, cạc cạc như vịt nghe sấm, như dã tràng nghe tôn giáo bể. Đã thế... tôi quyết định đập chết lũ chó... ngoan bác Hồ này, đập một đòn chết cả đôi luôn, cả cha lẫn lũ cháu con - những kẻ đang ngồi giỏng tai nghe ngóng trước mặt tôi đây, để hễ tôi sơ suất là nhâu nhâu vào cắn:

- "Nhai lại của mình thì chóng chán, còn nhai lại của người người khác thì mất vệ sinh",biết không.Từ ngày đầu tiên cầm bút, tôi đã học được quy tắc này nên không bao giờ thèm nhai lại của mình hay đạo trích của người khác. Tôi chỉ nhại và trích dẫn trên cơ sở được phép.

- Thôi đi, hắn bảo: - Chị đừng ảo tưởng, đừng nguỵ biện hay múa rìu qua mắt thợ. Phục vụ trong ngành an ninh lâu rồi, chúng tôi biết rất rõ: Hơn 1 vạn nhà văn, nhà báo Việt Nam, không ai lại thể hiện sự nhai lại như chị cả.
Điên tiết, tôi nhấn mạnh:

- Tôi đã nói rõ rồi, chỉ có lão cha già của các người là thích nhai lại thôi, những thứ mà nhân loại mửa ra từ mấy chục năm, thậm chí 300 năm, thì lão với tư tưởng chó loà, vẫn cứ thích nhai lại, bắt dân tộc phải nhai theo, đó là chủ nghĩa Mác Lê, là tà thuyết cộng sản, hay đơn giản nhất là câu nói hủ lậu của Khổng Tử từ thế kỷ 17: Chúng ta không sợ ít, không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng...sự công bằng đó chỉ áp dụng cho riêng lũ khốn các người thôi, cứ chăng biển hiệu xã hội chủ nghĩa và cờ đỏ sao vàng ra rồi lấy của công làm của riêng là công bằng nhất...

- Thôi đi, hắn không nao núng, quyết dồn tôi vào thế bí: -Chị đừng lạc đề nữa, rõ ràng nói có sách, mách có chứng rành rành ra đây còn gì. Nếu giỏi, chị đã không phải mở ngoặc đề sau mỗi bài viết là nhại theo bài ấy bài nọ của tác giả nọ, tác giả kia, giỏi thì cứ viết theo đúng ý tưởng của mình ấy.

Tôi phẩy tay cho sách rơi xuống bàn, bảo:

- Giai điệu, cấu tứ là của người ta, nhưng lời là của tôi, rõ chưa? Không biết thế nào là "hồn Trương Ba, da Hàng Thịt", là làm sống lại một bài thơ cũ trên cơ sở lời sáng tác mới à?

Nở nụ cười ngô nghê trên đôi môi "thị nở" Bá bày tỏ lòng hoài nghi:

- Dù sao, người tự cho mình là nhà văn, trong quá trình sáng tác không nên lệ thuộc vào bất cứ điều gì, chẳng qua chị không đủ tài, đủ vốn sống để thể hiện sự sáng tạo nên mới phải dựa vào người khác như thế.

Đã phải mượn châm ngôn thế giới ra để nói về sự khác biệt căn bản giữa hình thức nhại và sự "nhai lại", chúng vẫn không hiểu gì, thì có quỳ, có lạy, có giảng giải rách mép ra chúng vẫn không hiểu. Thôi, đành phải trả sự thật về cho sự thật, lấy những dẫn chứng thật để chứng minh vậy.

Nghĩ sao làm vậy, tôi cầm tập bản thảo "mở mắt và nhỏ lệ" của mình, lật giở trang cuối, có bài "Bình... quân đại láo" bảo:

- Được, tôi sẽ cho các người biết, tác dụng của sự nhại như thế nào, xem tôi có sáng tạo không? Có làm sống lại cả một bài thơ mới trên nền cảm xúc cũ không? Có thành công không? Có hay hơn khi tôi chỉ sáng tác đơn thuần, không có giai điệu, nguồn gốc không?

Và tôi ung dung đọc

Như: Đảng Cộng Sản ta từ trước
Vốn sinh tật nói láo đã quen
Tài sản, sông núi đã chia
Hè phố, mặt đường cũng chiếm
Trải từ Lê, Đỗ, Phan, Nông...mấy đời hại nước
Cùng Thọ, Kiệt, Duyệt, Anh...tàn phá thẳng tay
Tuy nhiều ít có lúc khác nhau
Mà tàn bạo thằng nào cũng rứa


Chúng há hốc miệng nghe nhưng vẫn chưa tin, tôi tiếp tục bình:

Nền dân chủ đã trở thành dân chửi
Chủ nghĩa nở ra từ họng súng vô hình
Trại hoả lò nhốt tướng Kim Giang
Thềm đại hội chết tươi phó Quốc (1)
Chân lý bặt tăm, nhức nhối, hãi hùng

Triều đình, chính trị bùng nhùng
Để đến nỗi lòng dân oán thán
Năm Cam thành bố già đảng ta
Thuyết "chăn vua" đẻ ra Tần Thuỷ Hoàng giấu mặt
Quyền lực đỏ đã hoá quyền lực đen
Ra sức tác oai, bắn, giết lộng hành


Vài kẻ cười cợt bỏ đi, cho cái sự bình lếu láo của tôi là không mấy quan trọng. Mặc, tôi tiếp tục mượn giọng của "Bình Ngô đại cáo" để bình quân đại láo là đám quan thầy khốn nạn của chúng:

Ném dân đen trong bể khổ khốn cùng
Vùi dân tộc dưới đáy cùng nhân loại (2)
Dối Trời, lừa dân đủ muôn nghìn kế
Động binh, gây oán, bắt giữ người ngay
Tham nhũng, hôn quân, luồn sâu, đục khoét
Tận thu thuế má 21 khoản thu
Bù giấy vào lương, bù rơm vào thóc
Người hiền thì khóc, kẻ ác lại cười


- Thế nào tôi hất hàm hỏi: - Đã thấy chưa, còn muốn nghe sự đại láo của lũ quan thầy các người không?

Không cần để chúng bày tỏ phản ứng, tôi đọc tiếp:

Dân thiếu gỗ, vẫn ban hành lệnh xuất
28 năm rừng bỗng hoá... đất hoang
Tàn phá cả côn trùng thảo mộc
Độc ác hơn bè lũ tay sai
Dân khổ trăm đường chúng ngồi ngất ngưởng
Hút máu dân bòn rút quỹ công
Ra tay xây dựng Ho-tel
Đầu cơ tích đất, tiêu xài tiền đô (3)


- Chị này... cán bộ Mai Thành Sơn góp ý, giọng điệu lạc lõng:- Viết gì cũng phải có chứng cớ chứ, chị chỉ lên mạng xem thông tin một chiều rồi kết luận con cái lãnh đạo đảng có khách sạn trải đủ 3 miền, còn bản thân các lãnh đạo đều có cả tỉ USD gửi ở ngân hàng nước ngoài, như thế không được.

Mặc, tôi không thèm tranh luận, đọc tiếp:

Nơi làng xóm âm thầm héo lụi
Người bỏ đi vãn cả chùa chiền
Vợ trẻ trông bóng chồng đỏ mắt
Bầy con thơ ngơ ngác đói ăn
Mẹ già ốm đâu tiền mua thuốc...


Dừng lại một chút để lấy hơi, vì phổi tôi từ 4 tháng nay có vấn đề, tim đập nhanh nên hơi thở rất ngắn, tôi đọc tiếp, chẳng cần biết chúng có thèm nghe hay không:

Tát cạn nước sông Hồng không rửa được oan khiên
Chặt hết mía Lam Sơn khó ghi tày tội ác
Bao bà mẹ Việt Nam nhận danh hiệu anh hùng
Lại chết thảm nơi thềm nhà lãnh đạo
Chân lý là chồng đơn tố cáo
Hoá hương, vàng mã, tiễn mẹ đi

Thần, người đều căm giận, trời đất chẳng dung tha
Nay lụt lội, mai hạn hán, vỡ đê,
Lúc mất mùa, khi cháy rừng, động đất
Đất xói lở, bạc màu, hoang hoá
Trùm điêu linh lên cuộc sống dân cày


... Có vẻ như chúng đã có ấn tượng trước sự bình "lếu láo" của tôi rồi, tôi quyết định phải ấn chúng... thành tượng luôn:

Ta đây nhớ Ức Trai, nhắc lại
Đã đến ngày không đội trời chung
Thề lãnh đạo khó cùng chung sống
Đau lòng nhức óc kể đã nhiều năm
Nhịn đắng, nuốt cay phải đâu một buổi

Đăm đăm nhiều bận, ngẫm kế dân sinh
Nơi đỉnh núi Cao Bằng Bắc Cạn
Hay đồng bằng... phương thức như nhau
(Ô hô, lãnh đạo đại tài
Hoà Bình, Minh Hải, không ngoài...Việt Nam
Hiện tại, qúa khứ, tương lai
Hoạch định kinh tế lấy tai... làm vần)


Cho nên...

Tôi tiếp tục đọc, không rời mắt khỏi trang sách, cũng không cần biết trước mặt mình, chúng biểu lộ thái độ, tâm trạng, cảm xúc ra sao:

Dân đói khổ, lầm than dốt nát
Đất nước ta thua thiệt đủ điều
Dân thất học, lãnh đạo càng khinh học
Giỏi ăn trên, ngồi trốc, làm càn
Mặc tai tiếng nghìn năm sau còn để
Đáng thương thay cho truyền thống giống nòi

Con cháu rồng tiên không bằng con sâu cái kiến
Lũ kiêu binh thoả sức lộng hành
Bắt người ư? mồm tao là lệnh (3)
Liệu hồn - quy tội chống đảng ngay
Giam, cầm cố hàng năm không xử
Mặc mẹ cha ngơ ngác, hoảng hồn


Có vẻ như hồn của Ức Trai nguyễn Trãi đã bắt đầu lắng vào hồn chúng, nên tôi thản nhiên đọc tiếp:

Bắt trận đầu - sạch sanh kỳ cựu (4)
Bắt trận sau tan tác dân đen (5)
Nhóm xét lại,chống đảng, nhân văn
Bọn "gây rối an ninh" nổi loạn
Cả nhà báo, luật sư, bắt tuốt
Sạch sành sanh cho chúng khỏi ngu ngơ


Thêm một kẻ nữa bỏ đi, những kẻ còn lại trong phòng vẫn cụp tai, nghe ngóng, tôi bình:

Lấy xưa nghiệm nay, xét suy mọi cơ hưng phế
Lúc này đây cộng sản mất thiêng
Giải phóng rồi, nghèo đói càng tăng
Đạo đức suy đồi, dân tình kiệt quệ
Tấc đất biên cương đã vào tay Trung Quốc
Nội bộ thù hằn, gây hấn đã lâu

Thế mà
Người dũng cảm như lá mùa thu
Hào kiệt như sao buổi sớm
Đôn đáo, trước sau đành đã thiếu người
Trí đức nhân tâm lại càng thiếu tệ
Thương dân để dạ, chí háo hức chẳng dám vùng lên
Bao năm rồi vẫn nén lòng vì nhát sợ
Tương lai vẫn mù mịt biển khơi
Đếm đi tính lại chỉ vài hạt muối
Giữa biển đông, nhạt thếch kiếp sống còn


- Đấy nhớ tên Bá cắt ngang lời tôi bảo: - Chính chị cũng tự thú nhận là những người như chị chỉ đếm được trên đầu ngón tay vì đi ngược lại xu thế của dân tộc, ngược lại đường lối lãnh đạo của đảng:

- Thôi đi, tôi bảo: Tôi không đi ngược lại xu thế của dân tộc, chỉ đi ngược lại xu thế của đảng cộng sản, đừng đánh đồng đất nước Việt Nam mà tôi yêu quý với cái chính đảng ăn cướp của các người. Hơn nữa, thời điểm tôi viết bài này đã cách đây tròn 4 năm rồi. Và tôi tiếp tục đọc để làm rõ ý tưởng trong bài nhại của mình:

Trần Dũng Tiến, Phạm Quế Dương, Cao Quận
Nguyễn Thanh Xuân, Trần Độ, Trần Khuê
Sĩ Phu, Minh Chính, Thanh Giang
Hồng Sơn, Minh Quốc, Chí Quang, Vũ Bình
Lê Hồng Hà, Trung Thành, Hoàng Tiến
Viễn Trí, Thiện Tâm, Nhân Đạo, Giản, Toàn
Dù trong cảnh "nạn dân" quấy nhiễu
Vẫn bền lòng cứu giúp nhân dân
Giận hung đồ nên viết huyết tâm thư


Chúng ngọ nguậy như đang ngồi trên ghế điện mà cầu dao có thể đóng vào bất cứ lúc nào, sợ chúng bỏ đi, tôi phải bảo:

- Ngồi im, xem tôi tả cảnh ăn cướp của đảng đây này, xem có đúng câu thơ mà nhà thơ Nguyễn Chí thiện viết không: "Đảng thực chất chỉ là đảng cướp".

Khi đang đêm bọn cướp xông vào
Giường tủ lục tung, tịch thu tài liệu
Lại lấy cả máy in, vi tính
Cùng sổ tay ghi chép mọi điều
Rồi dựng vụ, gán tội, hỏi cung
Tự do rứa, ngôn luận là như rứa?


Hớp môi một ngụm nước cho đỡ khô cổ, tôi hướng cái nhìn khinh bỉ về phía chúng, cao giọng đọc tiếp:

Bởi trời đã chọn ta, cần kinh qua khổ luyện
Lòng người sẽ hiểu ra, càng nên cố gắng
Mở mắt cho dân, vạch mặt lũ đớn hèn
Dùng mực thay lời, 64 tỉnh thành, anh em tìm hiểu
Hoà chung trí tuệ, trí thức một dạ đồng tâm
Rút cục: Lấy xu thế để thắng lụi tàn
Lấy kiến thức để thay cho lạc hậu

Trận Thái Bình lòng dân hể hả
Trận Tây Nguyên, ác bá sợ run
Chí khí lại càng hăng
Dân ta càng nhớ kỹ
Bọn lãnh đạo nghe tin mà bở vía
Lũ hôn quân nín thở nổi da gà
Thừa thắng ruổi dài, lòng dân ghi khắc
Phản dân là chết, sóng to, bão lớn tràn bờ
Vụ Thái Bình một vạn đảng viên vĩnh viễn khai trừ
Nhà tù - người nhốt chật căng, dân đen bỏ mạng Bọn tham quan đứa về hưu, đứa nghỉ việc, đứa khai trừ
Bao mặt nạ cùng rơi, cùng rụng
Tai tiếng còn theo tận đáy mồ


- Thôi đi. Tên Bá quát, quay sang cán bộ Mai Thành Sơn bảo: - Cậu yêu cầu chị ta làm việc cho nghiêm túc, nếu không chúng ta bắt buộc phải lập biên bản:

Tôi bảo:
- Đây là tôi nhại hồn của Nguyễn Trãi, thơ của Nguyễn Trãi, tức Ức Trai cơ mà, sao thân trai như các cậu phải ức?

Bỏ qua vẻ mặt vừa bối rối vừa căng thẳng của chúng, tôi đọc tiếp

Tưởng lũ sâu mọt biết điều dừng lại
Ngờ đâu vẫn hung ác để chuốc tai
Cố chấp ý kiến để gỡ tội cho tù
Tham lam quá tả để mưu cầu vật chất
Làm cho chức tước vẻ vang cùng trôi đi mất
Liền cho chủ tịch Nguyễn Văn An cũng phải giải trình*


- Bác An đã nghỉ hưu rồi, chị đừng có nhắc đến nữa. Tên Sơn bày tỏ.

Mặc, tôi tiếp tục dòng chảy vô tận của mình

Ra Quốc hội dặt một quân bậy bạ
Chỉ tiền to, lo lót ghế ngồi
Phạm Thế Duyệt bị khui 15 tội
Trương Tấn Sang cũng thế kém gì
Cũng cướp đất, cũng ăn chia
Nhận tiền hối lộ, bao che tội đồ

Phạm Văn Trà năm nhà, ba vợ
Còn mạnh hơn quan lớn ở trên
Cam tâm bán rẻ nhân quyền
Còn lên đài báo oang oang cãi bừa (6)


Biết khó có thể ngăn cản được tôi lúc "cố cùng liều thân" này, chúng quay đi, tỏ vẻ không nghe, tôi cao giọng bình tiếp như muốn thu hút sự chú ý của chúng:

Ta tố chúng, chúng sun vòi lại
Đứng dậy đi quần chúng, anh em
Tổ kiến lửa sụt toang đê vỡ
Trận gió rung trút sạch lá khô
Bắt Đỗ Mười nộp thân chịu tội
Lê Đức Anh tự trói cúi đầu
Cả bè đảng lũ gian tham
Phải khai cho hết việc làm thối thây

Cửa Nội Bài chật căng nghẹt thở
Máy bay không đủ chỗ chen chân
Gíó mây biến sắc, mất thần
Nhật nguyệt thảm đạm, cờ hồng lắt lay


- Lại còn thế nữa, chị đúng là kẻ đối đầu với cơ quan an ninh thật rồi. Quả là với chị chúng tôi hết thuốc chữa. Trần Khải Thanh Thuỷ ơi là Trần Khải Thanh Thuỷ ơi. Tên Bá kêu to.

- Kệ, tôi bị hút vào chính những dòng mà mình đã viết cách đây tròn 4 năm, ngay sau khi Lê Chí Quang bị bắt.

Lũ hôn quân bị chặn lại trước cửa sân bay, kinh sợ mà vỡ mật
Bọn quan tham bị vạch mặt trước toà, tan tác xéo lên nhau chạy để thoát thân
Bọn theo đóm,lũ ăn tàn, vẫy đuôi cầu sống
Quân cường hào, ác bá, được tha rồi còn phách lạc hồn kinh
Kẻ đục nước, béo cò, lò dò về đến nhà còn tim đập, chân run
-

- Không có chuyện ấy đâu, tên Bá lấy lại quyền uy, khẳng định: - Chúng tôi là những người bảo vệ chế độ, nên dù chế độ này có thế nào đi nữa, chúng tôi cũng quyết bảo vệ đến cùng:

"Được" - tôi nghĩ: "Chúng bảo vệ chế độ đến cùng, còn tôi trong lúc này cũng bảo vệ quan điểm của mình đến cùng, để tiếp tục bình các quan đại láo trong triều đình bọn chúng

Đất nước giờ đang đổ vỡ
Giang Sơn giờ đang bế tắc
Càn khôn đã bĩ rồi đến ngày phải thái
Nhật nguyệt dù lu mờ sẽ có lúc phải trong
Để mở nền thái bình muôn thưở
Để rửa nỗi sỉ nhục nghìn năm

Một tương lai sáng lạn đang chờ
Nếu 64 tỉnh thành cùng đua nhau dẫm chết
Nấm mồ kia - chủ nghĩa hư vô
Thẳng tiến tới chân trời Tư Bản



Tên Bá đã tức giận bỏ đi từ lúc nào, cậu Sơn chán ngán cũng đứng lên để mặc tôi với bài "hịch" của mình. Tôi đọc nốt hai câu cuối khi bước chân Sơn còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa:

Chúng chỉ là những xác thây thối rữa.
Nào đứng lên đánh gục chúng đi...


Còn lại một mình trong phòng, nhìn lên đồng hồ đã là 11 giờ kém 15: "Nhanh thật" - tôi nghĩ: - Chỉ còn 45 phút nữa là mình được buông tha, lên mạng nói chuyện với bà con qua sự giới thiệu của anh Nguyễn Nam Phong, như luật sư Nguyễn Văn Đài thông báo. Cửa sịch mở, cán bộ Mai Thành Sơn bước vào, tôi hỏi:

- Thế nào, cậu Bá đâu? Có dám bảo tôi nhai lại hoặc đạo trích nữa không, hồn Nguyễn Trãi, mà da thịt tôi đấy. Từ 600 năm trước và 600 năm sau, cũng vẫn trên mảnh đất này, qua cách thể hiện của tôi, hồn Nguyễn Trãi vẫn lắng cùng sông núi, lắng trong hồn của 85 triệu đồng bào Việt Nam nhé.

Như không nghe câu hỏi của tôi, cán bộ Sơn sắp xếp lại giấy tờ trên bàn rồi bảo:

- Thôi hôm nay tạm nghỉ, chiều làm tiếp, chiều nay chị cố gắng lên sớm để còn làm nhớ, nhiều việc lắm.

Tôi nhìn biên bản ghi lời khai trên tay Sơn, và bật cười vì nó chỉ được chưa đầy một gang tay. Nghĩa là vì khích bác tôi không giỏi giang, không có tính sáng tạo, chỉ dựa hơi người khác mới thai nghén ra tác phẩm cho mình, họ đã bị tôi phản thùng và cướp hết thời gian. Bây giờ có làm việc nữa cũng không kết quả, nên đành phải để đến chiều cho cảm xúc dịu đi, không khí lắng lại. Nếu không, cứ động vào văn chương, chữ nghĩa, là tôi - như con nhím xù lông thành một quả cầu gai- vừa lăn tròn, vừa bắn thẳng những chiếc lông cứng nhọn vào người họ, khiến họ không kịp mở mắt, trở tay. Rất nhiều kẻ trong số họ bị những mũi tên nhím của tôi găm vào tận óc, còn bày tỏ thái độ e ngại, sợ sệt, không muốn làm việc với tôi. Đơn giản vì từ 4 năm trước qua hai lần bị bắt (tháng 10-2002 và tháng 4-2006) họ đã biết lưỡi tôi mọc đầy gai, còn thơ mọc răng nanh, nên cả hàm răng trắng ởn nhọn hoắt cùng dùi cui, còng số 8 của cả bè lũ đánh thuê chẳng làm tôi sợ. Có lúc họ bộc lộ sự chán ngán với tôi chẳng khác gì với nhà văn Dương Thu Hương, vì lên làm việc thì ít mà cãi cọ thì nhiều.

Hơn nữa thời điểm bắt Dương Thu Hương họ còn doạ dẫm nghiến chị thành tương ớt trong lọ, còn thời của tôi, họ mà nghiến, hẳn cái thứ tương ớt là tôi sẽ làm họ chết sặc vì cay, vì đắng, vì mùi vị tương ớt không những xộc vào tận cổ họng của các lãnh đạo đảng, mà còn khuếch tán trong không trung, lan toả tới tất cả các nơi có cộng đồng người Việt sinh sống. Thay vì lạc quan như thời của chị Hương (được quan thầy và chính đảng khuyến khích, bảo vệ) họ chỉ có nước lạc... vào quan tài của chính họ, do 85 triệu người dân cả trong và ngoài nước đem chôn.

Ung dung tôi đạp xe ra về, bóng tôi đổ dài xuống lòng đường thấp thoáng bóng cây xanh, tạo thành những vệt loang lổ trên mặt đất, những bóng nắng như nụ cười sắc cạnh, như mảnh vụn thuỷ tinh cứa vào tim tôi buốt nhói: Bao giờ, bao giờ 82 triệu dân nước Nam quê hương tôi mới được làm người đây? Phải chờ đến tận đầu năm 2008, khi con quỷ Lê Đức Anh xuống vạc dầu, chịu sự trừng phạt của Diêm Vương, và gã người Tày từ chức thì lâu qúa, trong khi cuộc dạo chơi trên cõi thế của tôi đã đi hết 4/5 chặng đường rồi (4 cánh tàn, một cánh sắp sửa rơi).

Mải nghĩ tôi không biết mình đã kịp về "hang đá" từ lúc nào.

Đức Giang 3-10-2006
TKTT